Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

My confession



 Thời trang trong tôi giống như cách mà tôi yêu 1 người . Có giận , có yêu , có ghen, có ghét. Và cũng chẳng biết từ bao giờ mà tôi lại say mê nó như vậy . Nó khiến tôi có nghị lực, có ý chí vươn lên hơn, nó khiến tôi khát khao, khiến tôi phải điên cuồng và chơi với nó 1 cách ngiêm túc. Ngiêm khắc mà nói , thời trang quá lớn để tôi ôm trọn vào lòng nhưng tôi tin rằng mình có đủ ngị lực để chiếm lấy 1 góc cho tiêng mình . 1 góc nhỏ mang chữ kĩ của cậu nhóc Fox Royen này.

 Hồi nhỏ tôi thích chơi búp bê , nói thật ra thì tôi cũng ko có vấn đề gì cả . Đơn giản là tôi mê mẩn những bộ trang phục, nhưng bộ quần áo tôi may cho chúng. Mê từng đường khâu, lát cắt . Mê từng họa tiết , cách điệu , dáng vẻ của từng bộ trang phục. Nó hút tôi cứ như vũ trụ thu nhỏ được trọn vẹn bởi 1 hố đen bất tận mang tên THỜI TRANG.

 Bạn bè xung quanh ngĩ tôi GAY vì tôi có cái sở thích quá ư phụ nữ. Tôi thì cười vào họ và ngĩ rằng họ chẳng hiểu gì về mình cả, nhưng có lẽ cái tính cách nhạy cảm, bay bổng của tôi đã đưa tôi vào những điều tiêu cực nhất khi càng ngày mọi người càng nhìn tôi như 1 thằng không bình thường. Tôi khép mình vào 1 góc, chỉ dám nhìn mọi thứ xung quanh với 1 nửa con mắt bằng sự tự ti tuyệt đối.

 Đó cũng là lý do mà vì sao trong suốt những năm cấp 1 tôi sống như 1 cái bóng trong lớp vì thiếu vắng bạn bè. Người duy nhất trong lớp chơi với tôi là cậu em họ gần nhà. Rồi thời gian trôi qua tôi như 1 bức tường được bồi đắp bởi sự mặc cảm và tự ti. Mãi đến lớp 7.... Tôi định cầm con dao lên rồi lại đặt xuống, vài ba lần rồi lại thôi. Phải chăng có cái gì đó ngăn tôi lại hay sao ấy ?? Vô tình trong 1 lần xem tivi. Tôi bật FashionTV lên và lập tức bị lôi vào cái thế giới hoàn toàn khác. Tôi như tượng trong suốt 2 tiếng đồng hồ. Chỉ chăm chú nhìn lên sàn catwalk qua màn ảnh nhỏ tivi. Bỗng chợt tôi nhận ra. Đây đúng là cái tôi tìm kiếm trong suốt 13 năm trời - FASHION.

Một thằng nhóc nửa vời như tôi tìm ra được cái gọi là đam mê. Sung sướng lắm, hạnh phúc lắm, nhưng khi nó vừa hiện lên khỏi đầu tôi thì mọi thứ dường như lại trùng xuống. Tôi ngĩ đến tương lai, tôi lo sợ mình làm không được, tôi lo sợ mình bỏ cuộc, tôi lo sợ sẻ chẳng ai tin tưởng tôi, tôi lo sợ rồi 1 ngày nào đó tôi nhắm mắt xuôi tay thì chẳng 1 ai đến viếng. Bỏ qua 1 đống lo sợ luẩn quẩn đó. Tôi chợt nhận ra ít nhất tôi còn có GIA ĐÌNH. Họ sẽ luôn ủng hộ và động viên tôi.

Một thời gian sau, tôi quyết định phá tan cái bức tường được xây lên bởi sự tự ti và mặc cảm. Tôi dám đứng lên và tham gia thi 1 cuộc thi hùng biện. Và cuối cùng kết quả là tôi được giải nhì. Các anh chị còn khen tôi hoạt ngôn và giọng nói tốt. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều so với trước kia.

Bỏ qua cái gọi là mặc cảm đó. Tôi tiếp tục đi theo con đường đam mê mà mình đã chọn. Tôi đòi bố mẹ nối internet và bắt đầu tìm hiểu về thời trang. Về các phong cách và xu hướng. Càng tìm hiểu tôi càng cảm thấy thú vị và yêu nó. Thời trang ơi. tao nợ mày 1 lời cảm ơn, nợ mày 1 lời xin lỗi và nợ mày cả 1 lời hứa. CẢM ƠN MÀY , XIN LỖI MÀY, TAO HỨA LÀ TAO SẼ KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU.

Và từ đó tôi bắt đầu con đường gọi là thời trang , bỏ qua mọi thất bại và khó khăn, nhất định tôi sẽ làm được. Tôi sẽ trả món nợ lớn với thời trang mà tôi đã từng nói . Nhất định tôi sẽ làm được. Và tôi hy vọng mọi người cũng sẽ như vậy . Sẽ tìm dược niềm đam mê và sống thật tích cực. Tôi yêu và cảm ơn nhiều lắm những người đã bỏ thời gian đọc những dòng tâm sự này cũng như những bài blog trước... 1 lần nữa, cúi đầu cảm ơn...!!!

 Fox Foyen